Tạm biệt 12 - Thanh xuân ơi ở lại. Tôi bước tiếp!

Xem

Thanh xuân đi qua chẳng bao giờ trở lại, tuổi học trò chỉ có một lần trong đời mà thôi. Tiếng ve kêu rồi đấy, tiếng trống trường im ắng lạ thường, hoa phượng cũng nở đỏ rực một góc sân. Bạn thân ơi! Mùa chia tay đến rồi. Thanh xuân ơi! Ở lại Tôi bước tiếp!.

Vậy là một mùa chia tay nữa lại đến, một lứa học trò nữa lại sắp cập bến trên chuyến đò tri thức. Những ngày tháng được học, được chơi đùa, được làm mọi thứ cùng nhau thật quý giá. Có thể 5 năm, 10 năm, 20 năm hay lâu hơn nữa, mỗi lần nhớ về những kỷ niệm này ai cũng một lần chậc lưỡi nuối tiếc về những điều đã bỏ qua, về khoảng thời gian thanh xuân bên nhau tươi đẹp đến vậy.

Những ngày đầu tháng 5 này, cái nắng mùa hè sao mà chói chang gay gắt đến vậy. Nhưng làm sao bằng sự nghiệt ngã của thời gian. Dành cả thanh xuân bên nhau để trong những giây phút chia tay ngắn ngủi này lại phải nói lời tạm biệt.

Lời chia tay có bao giờ dễ dàng để nói ra. Bởi những tháng ngày đã qua chúng ta đã hoài phí biết bao nhiêu điều tươi đẹp, để đến khi sắp chia tay mới thực sự nuối tiếc, mới thấy sao lời chia tay lại khó để nói nên lời như vậy.

Ai rồi cũng phải lớn, phải trưởng thành, phải trải qua những chông gai của cuộc sống. Và ai cũng sẽ có một khoảng thời gian thanh xuân rực rỡ để thổn thức mỗi khi nhớ về.

Thời học sinh lướt qua nhanh như một giấc mơ không bao giờ trở lại. Là những hôm đến lớp sớm mà không có ai. Là tà áo trắng bay bay mỗi khi tan lớp, là bạn bè, là thầy cô, là những tiếng trống trường rộn rã, là ghế đá hàng me...  Thời học sinh là thế đấy, được yêu thương, được đùa nghịch, được học, được chơi cùng nhau và chờ năm tháng qua đi.

Những ngày này ai cũng tranh thủ từng giờ, từng phút để được ở bên nhau, chia sẻ cho nhau những tâm sự mà trước đây chưa dám nói. 3 năm trôi qua tưởng dài mà lại ngắn ngủi đến thế, mới đó mà chúng ta chia tay nhau thật rồi, chia tay cái thời học sinh với biết bao ước mơ hoài bão. Thời gian trôi đi nghiệt ngã lắm, không bao giờ đợi ai, có chăng còn lại chỉ là những tiếc nuối. Tiếc rằng tại sao trong thời gian qua chúng ta không chia sẻ, không yêu thương nhau nhiều hơn, để đến những giây phút cuối cùng được ở bên nhau này thì làm sao kịp, bởi thời gian nào có chờ ai.

Mùa hè đến rồi đấy, mùa của chia ly và tạm biệt đến rồi đấy! Còn những gì muốn nói thì hãy nói cho nhau nghe hết đi, vì cái gọi là thanh xuân và tuổi trẻ ấy thực sự không chờ đợi ai đâu. Ai cũng nói rằng thời gian tàn nhẫn, thời gian trôi nhanh bỏ lại phía sau những niềm nhung nhớ, những nỗi cô đơn, những kỷ niệm, nhưng chính chúng ta lại quên mất rằng phải sống sao để sau này nhìn lại không nuối tiếc.

Những ngày này, các cô cậu học sinh cuối cấp đang dần nhận ra một điều rằng thanh xuân của chúng ta đã trôi qua rồi. Sẽ phải nói lời tạm biệt bạn bè, thầy cô và mái trường đã gắn bó trong suốt những năm qua. Khi những cái nắng đầu hè ngày càng gay gắt, khi những bông hoa phượng nở đỏ một góc sân, khi những hành lang, ghế đá bỗng vắng lặng đến lạ thường... Đó là lúc phải nói lời chia tay tuổi học trò, chia tay khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người.

Tuổi học trò, lứa tuổi bắt đầu có những chút khao khát xây đắp lên ước mơ cho những hoài bão của riêng mình. Tất cả đó gói gọn trong những trang nhật kí viết vội, trong những lời chúc nhau cố lên, là những cái nắm tay thật chặt dặn "Đừng quên nhau nhé!"... những điều tưởng chừng như đơn giản này lại trở thành nguồn động lực cho những những lứa học sinh cuối cấp viết tiếp ước mơ cho tương lai.

Người ta vẫn thường nói "Thanh xuân là một cơn mưa rào. Dù bạn bị cảm lạnh vì tắm mưa nhưng vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa". Đúng vậy! Cơn mưa ấy thật kì lạ, khiến người ta phải dầm mình đến cảm lạnh, đến nuối tiếc nhưng không ai đủ can đảm để từ chối cơn mưa rào nặng hạt này.

Tuổi trẻ như những thước phim quay chậm, chạm vào một thời quá khứ tươi đẹp nhất của cuộc đời chúng ta đó là “Thời thanh xuân”.

Đâu đó trong một bài hát vang lên trong những ngày hè như thế này:

"Mình cùng nhau đóng băng trước giây phút chúng ta chia xa
Để mình được sống trọn vẹn khoảnh khắc thiêng liêng lúc này
Để đừng quên lãng
Để đừng phai nhạt
Để lần cuối ta bên nhau sẽ kéo dài mãi mãi."

Thanh xuân là những mơ hồ như thế đấy. Ai không có đôi lần lạc đường, lạc đi những cảm xúc của tuổi trẻ để đến lúc nhìn lại đã vuột mất khỏi tầm tay. Giờ đây nhìn lại chỉ còn sân trường vắng lặng, tiếng trống không còn vang lên giục giã, không còn những ngày cùng chúng bạn đến lớp, những ngày ôn thi vất vả để chuẩn bị cho tương lai. Và cũng không còn những tiếng cười đùa rộn rã, những lần pha trò trêu chọc nhau, không còn những thứ tình cảm ngây ngô, trong sáng thuở ban đầu, thích người ta mà không dám nói, để đến bây giờ chỉ còn lại sự nuối tiếc.

Cuối cùng thì khoảnh khắc chia tay thời thanh xuân đó cũng phải đến, chúng ta phải đối mặt với nó. Đừng khóc! Vì chúng mình sẽ lớn, sẽ đi trên những con đường mới. Con đường với những trải nghiệm mới, dù sẽ có nhiều chông gia thử thách trên chặng đường phía trước. Nhưng hãy nhớ nếu khi nào cảm thấy mệt mỏi, hãy mở lại những thước phim thanh xuân rực rỡ ấy của chúng ta, để được sống lại khoảng thời gian ngây ngô không lo toan những bộn bề của cuộc sống.

Bữa tiệc nào cũng có kết thúc, gặp gỡ nào rồi cũng sẽ phải chia xa nhưng ngần ấy kí ức thì sẽ mãi ở lại nơi ấy. Cảm ơn nhé! Cảm ơn bạn bè, cảm ơn thầy cô, cảm ơn tất cả những kỉ niệm đã tạo nên thanh xuân không thể rực rỡ hơn. Mai này trên con đường trưởng thành, đôi khi chúng ta sẽ vô tình quên đi những kỷ niệm thời học sinh bên nhau, nhưng giữa những bộn bề của cuộc sống hãy dành một chút thời gian để lật lại những ký ức học trò của chúng ta, bạn nhé!

Chúng ta không ai có thể níu giữ được thời gian đâu, dù có nuối tiếc đến mấy thì thanh xuân cũng sẽ qua đi. Chúng ta phải bước tiếp trên hành trình mới, sẽ gặp gỡ những con người mới, những công việc mới. Sẽ không còn những ngày chơi đùa ngây ngô của tuổi học trò, sẽ không còn những ngày tháng cùng bè bạn mơ mộng về những điều trong tương lai. Cuộc sống của hiện tại, của những người đang trưởng thành khắc nghiệt lắm, nên những ai vẫn đang trong độ tuổi đi học, vẫn được chở che trong vòng tay của thầy cô, bạn bè thì hãy trân trọng những giờ phút ấy. Vì nếu để nó vụt qua đi rồi sẽ không bao giờ được quay lại nữa đâu.

Hãy mạnh mẽ bước tiếp trên con đường mình đang chọn để một ngày chúng ta sẽ trở về, về lại nơi cùng lớn lên, cùng trưởng thành. Về với những kỉ niệm của những năm tháng tuổi thanh xuân rực rỡ.

"Ta vẫn thấy cuộc đời vui và niềm tin trong đôi mắt. Chia tay nhé rồi ngày vui ta gặp lại....."


Theo Thế Giới Trẻ